Những tổng thống nghèo nhất Mỹ
Các tổng thống này từng là
những nhà đầu tư, kinh doanh, chủ đồn điền bị phá sản và phải bán
hết nhà cửa, đồ đạc. Nhiều người đến chết vẫn chưa trả hết nợ.
Dưới đây là danh sách những tổng thống nghèo nhất của Mỹ do tờ
24/7 Wall St. thống kê.
Harry S. Truman (nhiệm kỳ 1945-1953):
Số phận của Truman được coi
là thê thảm nhất trong số các tổng thống nghèo. Cả đời ông phải chịu cảnh nghèo
khó. Khi còn trẻ, ông vay mượn tiền và đầu tư vào việc khai thác một
mỏ kẽm, nhưng mỏ hoạt động không thành công. Sau đó, ông làm một số
công việc tay chân. Số tiền ít ỏi kiếm được cũng khó nuôi sống nổi gia
đình.
Nhưng thảm họa thực sự là khi cửa hàng quần áo ông chung
vốn với bạn phá sản vì giảm phát. Truman mất 30.000 USD tiền đầu tư.
Trong những năm đầu của sự nghiệp, Truman cày để trả nợ và khi bắt
đầu nhiệm kỳ thượng nghị sĩ thì ông vẫn còn nợ hàng nghìn USD. Tình
trạng tài chính đáng buồn của Truman là một phần lý do khiến lương
tổng thống Mỹ được tăng lên gấp đôi. Truman và vợ cũng là hai người
đầu tiên nhận trợ cấp Medicare sau khi Tổng thống Lyndon Johnson ký
thành luật.
William McKinley (nhiệm kỳ 1897-1901):
Trong phần lớn cuộc đời,
tình trạng tài chính của McKinley khá ổn định, tuy nhiên cuộc suy
thoái kinh tế năm 1893 khiến công ty tôn mạ thiếc ông đầu tư với bạn
phá sản. Số nợ của McKinley lên tới 130.000 USD. McKinley phải nài nỉ
vài người bạn quản lý tài sản và thanh lý đồ đạc của ông. Những người
này đã quyên góp tiền để giúp ông trả nợ.
Ulysses Simpson Grant (nhiệm kỳ 1869-1877):
Grant có một sự
nghiệp ngắn ngủi nhưng vinh quang. Ông không bao giờ kiếm được nhiều
tiền nhưng thường vẫn sống rất phong lưu. Đặc biệt là sau khi kết thúc
thời gian làm tổng thống, ông và vợ còn đi chu du vòng quanh thế giới,
ăn tối với quan chức nước ngoài và ở trong các khách sạn sang
trọng.
Năm 1881, con trai của Grant, Buck, thuyết phục cha cho 100.000
USD để đầu tư với bạn là Ferdinand Ward. Tuy nhiên, sau đó Ward đã biển
thủ tài sản của Grant. Khi công ty phá sản, Ward vào tù, còn Grant
phải gánh hàng trăm nghìn USD tiền nợ. Chỉ sau khi ông chết, việc những
hồi ký về cuộc nội chiến của ông được xuất bản, bán được gần nửa
triệu USD, mới giúp gia đình giảm gánh nặng tài chính.
Abraham Lincoln (nhiệm kỳ 1861-1865):
Lincoln là một chàng trai
trẻ tham vọng nhưng nghèo. Khi ngoài 20 tuổi, anh mua một cửa hàng bách
hóa với một người bạn và một đối tác. Trước khi cửa hàng phá sản,
anh đã bán hết cổ phần. Tuy nhiên, người cộng tác với anh chết ngay
sau đó và Lincoln buộc phải nhận phần nợ. Anh bị chủ nợ kiện ra tòa
và mất toàn bộ tài sản: kể cả con ngựa và những thiết bị trắc
địa. Sự nghiệp luật sư sau đó mới giúp Lincoln thoát khỏi cảnh vô
sản.
William Henry Harrison (nhiệm kỳ 1841):
Khi làm đại sứ Mỹ tại
Colombia vào khoảng 1829-1830, Harrison buộc phải quản lý trang trại của
ông từ nước ngoài. Tuy nhiên, thời tiết đã khiến mùa màng bị phá hoại. Khi
ông trở về nước, các chủ nợ kéo đến đòi tiền khi Harrison. Ngoài gánh
nặng riêng, ông còn phải gánh thêm cho con trai cũng nợ một khoản đáng
kể. Harrison dành phần lớn thời gian sau khi trở về Mỹ để giải quyết
chuyện tài chính. Ông buộc phải bán hầu hết số đất của mình. Cho đến
thời điểm bước chân vào Nhà Trắng, ông được cho là vẫn mắc nợ. Cáí
chết bất ngờ của ông, một tháng sau khi nhậm chức, được cho là thứ
duy nhất giải thoát cho ông.
James Monroe (nhiệm kỳ 1817-1825):
Vào cuối đời, Monroe phải
làm đơn xin Quốc hội giảm bớt một phần nợ của gia đình và được chấp
nhận một khoản là 30.000 USD. Số tiền này không đủ và ông buộc phải
bán căn nhà ở Paris và khoảng 1.400 hecta đất. John Quincy Adams từng
viết về Monroe như sau: "Monroe từng liên tục gặp những may mắn lớn, chưa
bao giờ phải đối mặt với bất cứ biến cố nào. Ông đã có một sự
nghiệp vẻ vang, được thưởng về tiền nhiều hơn bất cứ người nào kể từ khi lập
quốc. Con người này giờ đây đang chết dần chết mòn, ở tuổi 72, trong sự
khốn khó và bần hàn".
James Madison (nhiệm kỳ 1809-1817):
Madison gặp khó khăn với
đồn điền của mình. Việc kinh doanh nông nghiệp thỉnh thoảng sinh lợi
nhưng cuối cùng thì nó lại khiến ông mất hết tiền. Ông còn phải gánh
nợ thêm cho đứa con trai riêng, một tay đánh bạc. Maddison phải bán một
nửa đồn điền để trả nợ.
Thomas Jefferson (nhiệm kỳ 1801-1809):
Dù có lối sống rất
khoa trương, Jefferson vay nợ trong suốt cuộc đời mình. Ông còn kế thừa
một khoản nợ từ cha vợ. Nguồn thu nhập chính từ đồn điền không đủ.
Việc quản lý yếu kém cùng với sự lên xuống của giá cả khiến
Jefferson lỗ nặng. Cho đến cuối cuộc đời, ông nợ nhiều đến nỗi phải
đệ đơn lên bang Virginia xin bán đấu giá đất của ông, nhưng bang từ
chối. Sau khi ông chết, bất động sản cũng ông mới được đấu giá và con
gái của ông thì phải sống nhờ từ thiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét